Em là cô giáo mầm non
Nghề chi mà dễ sớm con muộn chồng
Đêm thì vắng, ngày thì đông
Chăm thì chăm thế “mẹ chồng” vẫn chê
Sáng sớm đi, tối muộn về
Trong nhà chân đất dép lê ngoài đường
Chồng thì khi giận khi thương
Con thì đứa ẩm đứa ương lạ thường
Tháng 11 lại về mang theo cơn gió thu nhè nhẹ mơn man trên cánh hoa ban tím, mang theo ánh nắng dịu dàng, trong trẻo cũng là lúc lớp lớp học sinh hướng lòng mình về những người thầy, người cô, cũng như các cô chú cán bộ nhân viên trong nhà trường, những người luôn tận tâm săn sóc và dạy dỗ các con như người cha, người mẹ thứ hai.
Những năm tháng học tập vui chơi dưới mái trường mầm non là quãng thời gian các con trưởng thành, trải nghiệm các cung bậc cảm xúc hồn nhiên nhất, trong trẻo nhất, các con có thêm những người mẹ hết lòng vì các con.
Nhìn các con cười vui hồn nhiên, vô tư kể đủ truyện, làm nũng khi đau, khóc lóc khi buồn…với cô giáo mầm non đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến, là tình thương dạt dào nuôi dưỡng tình yêu nghề, yêu trẻ.
Có một nghề bụi phấn chẳng đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, ấy là nghề giáo. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng.
Quà của các con gửi tặng các cô nhân ngày 20/11 đây ah. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ ấm lòng